Thursday 16 April 2009

Sài Gòn Du Hý 2008 - Phần 2

Những câu chuyện vặt tại Việt Nam…

Ngày 3 / 1/ 09 có một người quen nhờ Quân đi Vũng Tàu chụp hình cưới cho cô con gái. Cô bé người miền nam chính gốc lấy chồng ngoài Vũng Tàu , mà thằng chồng là gốc bắc kỳ 1975, dân Thái Bình.
O bên đây mỗi lần đi quay phim đám cưới cho anh em đặc khu Bắc kỳ, luôn phải nghe những câu nói coi trời bằng vung. Nào ngờ về tới Việt Nam cũng phải nghe như câu không khác là bao nhiêu. Bởi vậy Quân hay nói Việt kiều qua tới đây bản chất vẫn như cũ nhưng sau đó trở nên tinh vi hơn sau khi học thêm mánh lới nên khi trở về VN chơi hay bị gây mâu thuẫn giữa đôi bên.
Vũng Tàu là một thành phố đẹp, sự phát triển tốt hơn xưa nhưng có một điều đáng tiếc là thành một nơi kinh doanh mất trật tự nhất là về giá cả, làm du khách càng ngày càng muốn không tới. Mặt xây dựng thành phố thì có nhiều building, khách sạn và nhà hàng khá đẹp mắt. Nhất là dân Việt Nam ngày càng thích tổ chức cưới hỏi trong các khách sạn trang trọng. Cái khách sạn Quân tới dự có lẽ đứng nhất nhì ngoài Vũng Tàu, lớn đến mức độ tổ chức được ba cái đám cưới lớn. Địa điểm của đám này là sân ngoài trời có hồ bơi, tính ra tới 300 bàn, tuy sang như vậy mà dưới ánh mắt Quân thì thấy rõ quan niệm của quốc gia giàu có và nghèo nàn là một bên mạng người đi đầu còn một bên tiền bạc lợi nhuận đi trước. Vì Quân thấy ở một nơi ngoài trời, để một thùng điện, dùng để đưa điện tới hệ thống âm thanh, đèn pha, rồi các dây điện đèn, rồi lối thoát là một lốI duy nhất, nghĩ dại thùng điện nổ thì tha hồ mà chạy, 300 người lấn vào cái cửa cho bằng thích.
Đi chụp hình quay phim đám cưới tại Việt Nam là không có giờ để ăn, vì nhà hàng đưa đồ ăn ra nhanh lắm, ở tỉnh nhỏ có khi chưa đem ra hết món là khách đi về rồi. Đám cưới tại Việt Nam như là đi trả lễ, đóng tiền hụi, rồI thưởng thức vài ba món cho xong, chứ tiệc cưới không phải là nơi là họ gặp nhau. Nên thế cái nghề quay đám cưới tại Việt Nam sướng hơn bên hải ngoại này. Thường bên đây có khi 12 giờ đêm Quân mới dọn dẹp dụng cụ sau một ngày quay phim còn tạI Vũng Tàu thì 8.30 tối là xong rồi.
Xong việc hỏi thằng chú rễ có xe nào về Sai Gon không, xe công công thì sau 6 giờ chiều là không có chuyến nào đi Sai Gon cả, nếu có thì chỉ còn xe dù thôi. Có nghĩa là ra đường quốc lộ đứng, thấy chiếc xe từ 7 đến 16 chỗ ngồi đi qua thì ngoắc một cái nếu nó ngừng thì đi Sài Gòn thôi. Thằng chú rễ nói chú ngồi ăn cơm đi vì cả tối không ăn sau đó theo chiếc xe 16 chỗ sáng đưa dâu đi về lại Sài Gòn. Quân thấy ngại nếu ngồi ăn uống vì bắt bác tài đợi, sau đó Quân nghe trên xe cũng đã có 10 người đợi đưa về nhà (vì họ sống quanh thành phố). Thế nói thằng chú rễ là phải đi thôi, vừa dứt câu là thằng anh chú rễ nói theo giọng VERY Bắc kỳ : “Chú cứ ngồi ăn, tài xế là phải đợi, mình muốn là trời muốn”. Nghe xong Quân lại càng phải nói nhanh là thôi cho về đi chú em. Ra tới xe, lên xe ngồi thằng nhỏ lại còn nói về tới Sài Gòn chú bảo tài xế dừng đâu thì nó sẽ dừng, cháu nói nó rồi thì nó phải nghe chú.
May mà Quân đã nhiều lần giao dịch với anh em Bắc kỳ, chứ theo thằng Bắc Kỳ con này chắc đi ra khỏi Vũng Tàu thằng tài xế bắt xuống đi bộ quá. Nguyên tắc làm ăn là thằng nào trả tiền là có uy quyền, thằng anh chú rễ một xu không bỏ mà mình nói ai nghe. Tuy nhiên Quân cũng thử hỏi chơi bác tài là cho xuống chợ Bến Thành được không, tài xế nói bến xe miền đông thôi. Nghe tới đó mình im re đâu dám nói anh thằng chú rễ vừa nói xong là đi tới đâu cũng được .
Lên xe là 9 giờ tối, gọi về cho Thanh Hương là trên đường về Sài Gòn, ngày mai có mục gì không. Hương nói như vậy là xe đi Vũng Tàu về Sài Gòn là 3 tiếng vậy sáng mai đi ăn sáng đi và sẽ gọi hết mọi người.
Sau khi xe bỏ hết khách xuống tạI Vũng Tàu, trên xe còn 3 người, bác tài lên hết ga mà chạy, cứ một đoạn có người ngoắc tay là bác cho lên, xe của bác chở thành xe dù rồi. Một khách lên là nói về Sài Gòn, bao nhiêu? Bác tài liền hỏi hồi sáng từ Sai Gon là bao nhiêu? nếu nói 30 ngàn là Bác Tài nói vậy 30 được rồI, ai nói 40 chục thì bác lấy 40, cứ theo giá sáng đi bao nhiêu thì về bấy nhiêu chứ không có giá RETURN. Rồi một thằng khách nhí lên xe, hỏi nó sáng đi bao nhiêu, nó nói sáng đi xe Chùa không mất tiền nhưng bác tài không sử theo kiểu vé FREE, bác nói liền 50 ngàn, coi bộ mắc hơn người khác.
Hơn 1 tiếng rưỡi sau Quân tới Hàng Xanh Sài Gòn rồi. Phải nói Bác Tài này chạy vượt tốc độ. Sau đó Quân đến khu tây ba lô gặp Duy nói dóc cho đến 1 giờ sáng.

2. Câu chuyện khác

Vào một buổi sáng, Thanh Hương phone tới kêu đi ăn sáng vào lúc khoảng 7 giờ. Vì Hương được rảnh nửa ngày. Vậy mà loay hoay chuyện trong nhà, tới 10 giờ Quân và Hương một ngồi ăn sáng tại quán Cao Nguyên (High land) phía sau tòa nhà nghị viện cũ gần đường Tự Do. Quán này theo kiểu tây phương là không được phép chụp hình trong quán vì sợ có đứa ăn cắp kiểu mẫu xây cất tiệm chăng?
Khi người phục vụ tới , Quân và Hương kêu hai phần ăn sáng, thì cậu ta hỏi ăn sáng theo kiểu Mỹ hay kiểu Việt Nam. Làm Quân và Hương cũng hơi chưng hững, vì không biết sự khác biệt, hỏi nữa sợ mình giống Hai Lúa đi Sài Gòn, vì khi vào quán High Land này thì trong đầu nghĩ ăn sáng là bánh mì , bánh ngọt, trứng gà, cà phê… chứ không có Phở, Mì hay Hũ Tiếu… Vậy sao có sự khác biệt. Thanh Hương đành phải hỏi ăn kiểu Mỹ là như thế nào? Còn Việt Nam ra sao? Sau đó có câu trả lời Việt Nam là chỉ có Trứng Gà và Bánh Mì thôi, cò kiểu Mỹ có thêm xúc xích… ô thì là vậy….

3. Chuyện nữa….

Trước ngày Duy về, gọi Quân buổi tối đi ăn tiệm phố xưa tạI đường Lê Quí Đôn. Ắn buổi chót với bạn hiền, cùng bạn gái là cô Sương và bạn bè của cô ta. Buổi ăn tạm biệt, nên Quân sữa soạn máy chụp hình, đèn flash đi chụp cho đẹp. Tới nơi sau khi uống nước giải khát, đợi món ăn. Quân mới lấy máy hình ra, à nhớ ra cái thẻ nhớ trong máy là cái thẻ mình sử dụng chụp đám cưới tại Vũng Tàu, có tới 800 tấm và 10 tấm chụp bạn bè ở Sài Gòn cùng với hai thằng con, mà hôm Chủ Nhật vừa qua cô bạn Thanh Hương nhất định đòi lấy 10 tấm hình này gời cho bạn bè trong nhóm. Rồi Thanh Hương quyết tâm tự làm lấy hết hình trong thẻ để vào máy Computer của Hương. Quân tin là Hương làm được nên cứ để Hương làm và khi Hương làm xong cũng không kiểm soát gì hết, tắt máy hình bỏ vào túi. Tuy nhiên, lúc đó trong đầu Quân cũng hiện câu nói đáng nhẻ không để ai đụng vào cái thẻ hình quan trọng này vì 800 hình cưới của người ta. Mà trong quá khứ Quân đi làm ăn đã bị quá nhiều tại nạn từ người khác. Rồi Quân cũng gạt bỏ suy nghĩ đó Thanh Hương bạn hiền mà , có gì xảy ra la ôi ối rồi.
Quân mở máy, kiểm tra thẻ một cái đã , rồi thay thẻ khác, cất thẻ này đi. Nhìn vào khung hình bé nhỏ phía sau máy hình thì một màu xanh nước biển, rồi còn hiện chữ NO IMAGE. Quân không tin vào mắt của Quân, rồi suy nghĩ lại là có khi nào mình bấm vào cái thùng rác trong máy mà xóa đi không, nghĩ hoài không ra, bấm đi bấm lại xem mấy tấm hình có trốn đi đâu không? Rồi dần dần đang ngồi trong phòng lạnh thì mồ hôi toát ra, từ bình tĩnh mất luôn bình tĩnh. Thủ phạm là ai? trước hết kiểm tra mình đã, nghĩ đi nghĩ lại từ hôm Chủ Nhật đến giờ người cuối cùng đụng máy mình là Thanh Hương. Vậy là ra rồi, không biết sao máy Computer của Thanh Hương tốt quá là tự động bôi hết hình trong thẻ nhớ trong máy chụp hình sau khi copy tất cả vào ổ cứng. Nhưng bây giờ làm sao phải đem 800 tấm hình này về. Ngày cưới của người ta mà, đâu thể mất được. à nhớ ra hôm đó Thanh Hương cop hơn 800 tấm vào máy NoteBook của Hương, vậy phải kiếm gấp. Lạy trời , lạy phật, lạy Chúa Jesu, Lạy luôn A La , Mohamed là bạn hiền của tui đừng xóa hình trong máy. Gọi điện thoại cầm tay không ai bắt, gởi TEXT là cần gặp gấp. Gọi về nhà không nhớ số, bắt Duy đi tìm, hỏi Hồng Khanh cũng không ra, trời ơi bình thường không gọi thì thấy hoài, giờ đang bị lữa đốt đít thì đi dâu rồi.
Vậy trong lúc này, không biết làm gì, Quân thấy cách giải quyết lo lắng là nên đi ra ngoài, đi qua đi lại để giảm căng thẳng và trong đầu phải suy nghĩ nếu Hương đã xóa hình trong máy là mình phải làm gì. Thứ nhất không thể nào đổ trách nhiệm vào Hương và tạo ra cái cớ đổ thừa vì đó là hạ sách. Vậy ai là người giỏi Computer để cứu vãn khi hình bị xóa. Hôm nay là Thứ Ba , còn vài ngày đến Chủ Nhật là lên máy bay về London rồi. Trường hợp tệ nhất là gặp gia chủ sau đó để họ chửi, rồI về đây không gặp ai nữa.
Rồi tiếng phone reng, kể Hương nghe chắc bên kia Hương cũng rụng rời tay chân và nhất Hương vừa xóa hết 800 trong máy vào hồi chiều. Cái họa này coi bộ nặng quá, không biết Quân chịu nổi không? RồI nói với Hương nhờ những người bạn đi cứu vãn trong ổ cứng của máy Computer và họ lắc đầu và vô phương.
Quân đi vòng vòng ở góc cây trước quán, ai nhìn tưởng bị thần kinh. Quân nhớ có một lần xem phim bộ HONG KONG, trong phim một cô gái đẹp xóa hết hình trong thẻ nhớ, đang rầu rĩ thì anh chàng đẹp trai tới tán cô và nói đủ khả năng lấy lại hình vì có phần mềm làm được . Quân liền hỏi anh bạn của Hương là có cách nào cứu từ thẻ nhớ trong máy chụp hình không? Anh ta nói không một cách rõ ràng. Thế là cơ hội tan hết, quay vào quán gặp Duy, thì Duy nói đi gặp một người , Quân thấy vậy nói thôi cho đi theo bây giờ tâm tư rối loạn , không có niềm vui ngồi ăn uống. Trên đường đi về nhà, Quân nhắn Hương nhờ bạn bè bên Mỹ giúp, còn Quân phải lên diễn đàn Photo trên Internet xem có ý kiến gì không?

Về tới nhà , Hương nói đang chờ tin tức của Minh Đen bên Texas. Quân cũng đang dò trên Internet. Vài giờ sau Minh Đen đưa tin tốt và nói có phần mềm cứu được. Cám ơn Minh rất nhiều đã bỏ thời gian đi giúp tụi này. Hương liền Download phần mềm xuống và thử các tấm thẻ của Hương thì những hình xóa từ từ hiện ra, vậy là ánh sáng cuối đường hầm loé ra. Hương đưa ý kiến, giờ qua nhà làm hình đi xong ngủ lại luôn. Thôi sợ bạn bè nghe được lấy cớ làm hình rồi ngủ luôn… Chuyện gì sáng mai hãy tính.
Sáng sớm 5 giờ Quân dạy, Quân dò trên Internet có máy phần mềm bán để hồi phục hình ảnh. Quân mua rồi cứu luôn . 800 tấm hình từ từ hiện ra thế là mọi chuyện trở nên bình thường.

Anh bạn của Hương nói không thể hồi phục trong thẻ nhớ , anh ta nói đúng mà lại sai là vì mình phảI dùng thẻ tốt , có danh hiệu như Fuji, Scan Disk thì như vậy mới cứu được, nhưng hàng NO NAME từ China thì cơ hội cứu không được. Vì hàng tốt sau khi xóa , thì ảnh chìm vẫn nằm bên trong thì lấy lạI được. Còn hàng dõm thì không còn ảnh chìm nữa , xóa là xóa hết. Nên anh bạn ta nói đúng khi xài thẻ dõm.Chuyện đã dài … He he he … cô bạn Thanh Hương của tui … thiệt mà nói…. Nếu bắt đền bà Hương là mất một đêm đi chơi với Duy, đi vào vũ trường đó. He he he thôi Stop mọi thứ là kỷ niệm rồi.

No comments: