Thursday 16 April 2009

Sài Gòn Du Hý - 2008 - Phần 1

Chuyến hành trình trở về xứ Việt năm 2008 này tưởng chừng sẽ được lý thú hơn những lần trước vì sẽ được sự họp mặt của những tên Việt Kiều từ Canada, Hòa Lan và Mỹ cùng với bạn bè trong nước nhưng mọi việc không được như ý là thiếu xót sự hiện diện của Minh và Khải. Vào phút chót nhận được Email của Minh là hoàn cảnh gia đình, nên rất là thông cảm cho bạn. Còn Khải thì im lặng, cho đến giờ không biết nguyên nhân thế nào. Thế là chỉ còn Duy và Quân, hai thằng đúng là có cái duyên gặp nhau rất điều đặn tuy là sống cách xa nhau cả một bờ Đại Tây Dương và hai thằng cũng có những sở thích khá giống nhau là có thể ngồi “Đồng” ở quán cà phê từ giờ này qua giờ khác mà không biết chán và nhất là thấy gái đẹp nhìn không chớp mắt.

Duy đến Sài Gòn từ cuối tháng 11 năm 2008, sau đó lấy những chuyến du lịch đi quanh các nước lận cận Việt Nam như Trung quốc và Mã Lai để chờ đợi Quân đến Việt Nam vào giữa tháng 12.

Khí hậu thế giới có những biến chuyển nên gây ra thời tiết bị thất thường, bởi vậy Sài Gòn không có những ngày nóng nực suốt tháng 12, đặc biệc nhất có những ngày mưa tầm tả và qua đến tháng giêng vào buổi sáng nhiệt độ dưới 20 độ C. Khi Quân bước chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất vào ngày 18 tháng 12 không cảm thấy khó chịu với thời tiết, nhìn chung quanh sân bay phải công nhận là phát triển tốt hơn năm trước cho dù có bị cơn hỏa hoạn tại sân bay quốc nội vào hổi tháng 9 hay tháng 10 gì đó. Chỗ đón khách rộng rãi hơn xưa, nhiều hàng quán bên trong và có trật tự hơn. Tuy nhiên cách tiếp khách của mấy ông nhân viên tại chỗ nhập cãnh vẫn chưa bỏ được phong cách quan liêu, mà mấy ông nhân viên này mặt mũi trên dưới 30, kể ra cũng lạ vì mình hay nói lớp trước còn quen cách sống thời bao cấp, vậy hy vọng lớp sau sẽ khác biệt vậy mà xem chừng lớp bây giờ cũng còn muốn học tập theo phong cách người đi trước. Rồi mấy ông bà nhân viên hải quan vẫn chưa thấy học được hết “ 5 điều của Bác Hồ dạy” nhất là câu “Yêu Tổ Quốc, Yêu Đồng Bào”, là sau khi đi qua khâu nhập cảnh là đến Hải Quan, ai đã về Việt Nam thì cũng biết khi tới đó phải liệng vali qua máy rọi X Ray để xem có mang đồ quốc cấm hay chăng. Thì trước mặt Quân là một bà cụ Việt Kiều với 3 cái Vali nặng nề, xem chừng không cách nào cụ có thể đem từng cái Vali để lên máy, Quân nhìn qua các ông bà HảI Quan thì ai nấy sức khoẻ dồi dào nói chuyện vui như ngày Tết, một người thì mắt nhìn vào màn hình kiểm tra, nhưng không một ai đoái hoài đến cụ già. Thế là Quân đành khệ nệ đem từng vali cho cụ già và sau khi kiểm tra lại xếp xuống xe đẩy. Bà cụ cám ơn và Quân chúc cụ một chuyến đi vui vẻ. Quân ngẩm nghĩ chắc các nhân viên hải quan chắc cho là bác Hồ không biết sau này có loại đồng bào thuộc loại khúc ruột ngàn dậm nên Bác không có câu “Yêu Việt Kiều”, vậy hơi đâu phải giúp đỡ mấy tên Việt Kiều này.

Lần này Quân về cũng bị bận rộn với gia đình vợ vì bên đó có hai cái đám cưới, nên những tuần lễ đầu Quân cũng chưa trọn vẹn với bạn bè trong nước. Nhưng Quân cố gặp cho được Thanh Hương vào đêm đầu tiên vì Quân đã cố ý chọn một món quà tặng Thanh Hương. Nghe tưởng chừng có cái gì đặc biệt lắm, thật ra là không, tại trước khi rời London, Quân mới nghĩ ra một việc rất là con nít , nhưng cậu Thái luôn cho thằng Quân có những tư tưởng rất là đểu theo kiểu Bắc Kỳ. Biết Thanh Hương giờ có đầy đủ máy chụp hình mà lại thiếu cái túi đựng máy, Quân thấy vậy nếu giờ tặng Hương cái túi thì Hương sẽ sữ dụng và cầm đi theo trên người thì như vậy Thanh Hương sẽ không bao giờ quên Quân hết …. Ha ha ha ha ha ha … một suy nghĩ thật là thú vị.
Sau khi liên lạc với Hương thì biết Duy ngày 22 tháng 12 mới về đến Sài Gòn sau những ngày vui chơi tạI Mã Lai. Lần này Hương có nói bạn bè tại Việt Nam năm nay có những khó khăn trong cuộc sống riêng tư nên khó mà có cuộc hợp mặt đông đảo như các lần trước. Cũng vì vậy làm Quân mất đi nguồn hứng thú viết câu chuyện mỗi ngày cho bạn bè khắp nơi đọc và nghĩ sẽ không viết gì luôn.
Đêm 22 tháng 12 Duy gọi cho Quân, Duy về đến Sài Gòn được vài giờ. Bạn hiền 2 năm gặp lại rất là vui. Duy không thay đổi gì cho lắm, luôn có nụ cười rộ khi nghe những câu nói tiếu lâm hay câu chuyện thú vị. Hai thằng ngồi uống cà phê đến lúc tiệm đóng cửa và sau đó bước qua khu ăn khuya đường Nguyễn Trãi tiếp tục câu chuyện. Các tiệm mang tên như Dìn Ký hay Tân Hải Vân là có nhiều kỷ niệm cho 3 thằng Việt Kiều và một thằng Việt Nam là Quân, Duy, Minh và Lân, vì cả đám có những đêm ngồi ăn uống để xem sinh hoạt Sai Gòn về đêm như thế nào? ngồi như thế cho đến tờ mờ sáng. Vậy mà lần này không thể nào tạo ra được không khí như vậy nữa.

Ngày hôm sau họp mặt lại một nhóm nhỏ, do lời đề nghị của Thanh Hương. Với sự họp mặt của Khanh, Hương, Duy , vợ chồng Lân và gia đình của Quân. Sau buổi ăn uống, mọi người có ý kiến là kêu Quốc Chính ra, ai cũng biết Chính là thầy giáo chạy Show, dạy học cho đến 8 hay 9 giờ khuya mới xong. Vậy mà ré một tiếng đến 9.30 khuya thấy Chính hiện diện với mọi người rồi. Câu chuyện vẫn liên tục cho đến một đề tài khá hấp dẫn từ Hồng Khanh là Khanh thông báo có một quán Cà Phê trên đường Nguyễn Đình Chiểu, có nhiều bong hồng trong đó, mà các nàng có những bộ ngực đàn ông nhìn vào là chảy nước miếng (nói theo kiểu Minh), vì bộ ngực thuộc loại “Khổ Lòng”, nếu ai mà biết cô gái nổi tiếng trên mặt báo PLAY BOY là Samatha Fox thì các kiều nữ tại đây không thua gì.
Sau đó mọi người có ý kiến là phải có một cuộc thám hiểm, đây là ý rất hay và sẽ được tổ chức trong vài ngày sắp đến….
Xin tạm ngừng tại đây vì người viết bắt đầu làm biếng rồi… hẹn ngày mai

No comments: